Sự nổi bật của án lệ Palsgraf_kiện_Công_ty_Đường_sắt_Long_Island

Trạm Howard Brooklyn của LIRR năm 1865.

Án lệ Palsgraf nhanh chóng thu hút sự chú ý của giới luật pháp. Trưởng Trường Luật William L. Prosser của Trường Luật UC Berkeley đã viết [bình luận] rằng quyết định của Ban Phúc thẩm đã rơi vào tay Giáo sư Francis H. Bohlen của Trường Luật Đại học Pennsylvania. Giáo sư Bohlen vào thời điểm đó là người báo cáo biên soạn bản điều chỉnh lại các điều khoản đầu tiên cho Viện Luật Hoa Kỳ (ALI),[Ghi chú 15] và Cardozo là một trong những cố vấn không chính thức của viện. Trong nhiệm vụ đó, Bohlen gặp khó khăn trong việc định vị khái niệm về trách nhiệm chăm sóc khi sơ suất, đặc biệt là liên quan đến các nguyên đơn không lường trước được, và Prosser cho rằng Cardozo đã tham gia thảo luận học thuật với các cố vấn khác về hoàn cảnh tương tự trước phiên phúc thẩm, và bị thuyết phục bởi các lý lẽ, đã sử dụng chúng để quyết định vụ việc Palsgraf.[60] Bên cạnh đó, Giáo sư Luật học Andrew L. Kaufman nghi ngờ câu chuyện này, câu chuyện được Trưởng Trường Luật Columbia Young B. Smith thuật lại cho Prosser, lưu ý rằng cuộc họp duy nhất của các cố vấn giữa hai quyết định kháng cáo ở vụ việc Palsgraf diễn ra ở New York vào ngày 12 đến 13 tháng 12 năm 1927, bắt đầu chỉ ba ngày sau khi Ban Phúc thẩm phán quyết, và các ghi chú cho thấy Cardozo vắng mặt; chánh án đã xét xử các cuộc tranh tụng cả tuần đó ở Albany. Tuy nhiên, các cuộc thảo luận và tài liệu từ việc điều chỉnh luật có thể đã ảnh hưởng đến quyết định của Cardozo.[61]

Bohlen rất chú ý đến ý kiến của Cardozo ở vụ việc Palsgraf khi trình bày Dự thảo Dự kiến về việc điều chỉnh lại khoản luật cuộc họp thường niên của ALI; cuộc họp này đã thông qua phần trích dẫn án lệ Palsgraf mà không có thảo luận nhiều.[62] Vụ Palsgraf nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong cộng đồng pháp luật, và được trích dẫn trong nhiều trường hợp, thậm chí khi không có sự quan hệ rõ ràng. Theo Kaufman, những sự thật kỳ lạ của tình tiết; sự xoay chuyển của Cardozo về vấn đề pháp lý; thời gian của vụ việc liên quan đến điều chỉnh luật; khả năng thích ứng của nó đối với việc giảng dạy ở trường luật; bất đồng của Andrews theo định hướng chính sách; tài hùng biện của Cardozo và tên tuổi của Cardozo, tất cả những yếu tố này kết hợp với nhau để biến án Palsgraf trở thành một bước ngoặt trong ngành luật.[59] Theo Prosser, viết trong cuốn sách luật [hornbook] dành cho sinh viên luật của mình, rằng những gì vụ án Palsgraf thực sự đã làm là đệ trình lên tòa án bang xuất sắc nhất của quốc gia, ước mơ của một giáo sư luật về một câu hỏi kiểm tra [a law professor's dream of an examination question].[63] Nhưng Giáo sư, Thẩm phán John T. Noonan đánh gia nhiều hơn thế, ông lưu ý rằng Cardozo lúc đó là thẩm phán tòa án tiểu bang nổi tiếng nhất của Hoa Kỳ: sự phấn khích của án Palsgraf không chỉ đơn thuần là đó là một câu hỏi kiểm tra xuất sắc; nó là một câu hỏi kiểm tra được trả lời bởi Cardozo.[63]

Những đề cập đầu tiên của án Palsgraf trong các bài phê bình luật là các ghi chú tình huống được viết bởi các sinh viên luật, xuất hiện trong suốt một năm sau quyết định của Tòa Phúc thẩm New York. Năm 1930, trên Tạp chí Luật Yale, Giáo sư Robert L. Goodhart đã đối mặt một cơn bão bình luận nhiều đến mức sau đó vào năm 1938, Giáo sư Thomas A. Cowan của Đại học Bang Louisiana đã xem án Palsgraf là một [án lệ] pháp lý danh tiếng (a legal institution).[64] Từ thập niên 1930, vụ án đã được đưa vào các sách tình huống pháp lý tiêu chuẩn, mà từ đó sinh viên luật học thường tham khảo để minh họa mối liên hệ cần thiết giữa hành vi sơ suất của bị đơn và thương tích của nguyên đơn trong các vụ án thiếu trách nhiệm.[65] Theo Posner, viết năm 1990, "Palsgraf là chủ đề của một nền văn học hàn lâm lớn, và tôi tin rằng đây là án lệ duy nhất được in lại trong tất cả các sách án lệ của Mỹ về luật tổn hại".[66] Manz viết, "tất cả những ai từng ngồi trong lớp học sơ cấp của trường luật Mỹ đều có thể nhớ lại những tình tiết cơ bản về sân ga đông đúc, những người đang chạy, gói hàng bị rơi, vụ nổ và cái cân rơi. Palsgraf đã trở thành một loại về huyền thoại đô thị (urban legend) trong ngành luật – một điều được cho là đúng, nhưng không thể xảy ra, được kể và kể lại cho từng lớp sinh viên luật mới".[67] Giáo sư W. Jonathan Cardi lưu ý, "trong các lớp học của trường luật, Ngày Palsgraf (Palsgraf Day) thường được tổ chức với đồ ăn và thức uống, các màn tái hiện kịch tính, các bài thơ diễn giải, và thậm chí là [diễn xuất lại] các cuộc đấu tay đôi giữa các Thẩm phán Cardozo và Andrews".[68]

Án lệ Palsgraf sớm được một số tòa án tiểu bang khác thông qua, trong những bối cảnh khác nhau: một số tòa án tiểu bang khác New York đã chấp thuận nó; một số khác thì không; [một số tòa] đôi khi cho rằng vấn đề về khả năng nhìn thấy trước [của vụ việc] cần để bồi thẩm đoàn xem xét.[69] Theo Posner, viết vào năm 1990, việc Cardozo cho rằng [bị đơn] không có trách nhiệm đối với nguyên đơn, người không thể lường trước được [tình thế sẽ xảy ra] đã được một số bang ngoài New York tuân theo, nhưng nó vẫn là quy tắc thiểu số. Hầu hết các bang vẫn tiếp tục tranh luận lộn xộn giữa các nguyên nhân cận kề, trong đó nhấn mạnh sự gần gũi về thời gian và không gian của hành động bất cẩn của bị đơn với tổn hại của nguyên đơn; đó là cách tiếp cận được thực hiện bởi bất đồng chính kiến của Thẩm phán Andrews ở án Palsgraf.[70]

Phần lớn các tòa án tiểu bang chấp nhận rằng phải có trách nhiệm chăm sóc [giữa bị đơn và nguyên đơn] thì mới phát sinh trách nhiệm pháp lý. Tuy nhiên, có một số trường hợp khác. Các tòa án của tiểu bang Wisconsin đã tuyên bố rằng họ đã áp dụng cách tiếp cận của Andrews và áp đặt trách nhiệm pháp lý khi có nghĩa vụ đối với bất kỳ người nào, không cần biết người đó có phải là nguyên đơn hay không.[71] Bản điều chỉnh luật tổn hại thứ hai (1965) chỉ sửa đổi ý kiến trước đó [của Cardozo] một chút, nhưng bản điều chỉnh luật tổn hại thứ ba (2009) đã có cách tiếp cận gần hơn với quan điểm của Andrews trong việc tập trung vào vấn đề liệu bị đơn có tham gia vào một hoạt động có rủi ro hay không; vấn đề về hoạt động gây hại cho người khác (không nhất thiết là nguyên đơn); và liệu bị đơn có thực hiện chế độ chăm sóc hợp lý hay không. Quan điểm mới này cho rằng những câu hỏi về phạm vi rủi ro hay khả năng tiên đoán trước vấn đề không phải là một trở ngại cần phải vượt qua, mà là một yếu tố cần được cân nhắc được đặt ra khi xác định xem liệu có sơ suất hay không.[72][73] Do đó, theo Giáo sư Luật David Owen trong bài báo năm 2009 của ông, "Bản điều chỉnh luật thứ ba loại bỏ quan điểm cơ sở của Thẩm phán Cardozo ở án Palsgraf cách đây rất lâu. Và điều chỉnh này cũng từ chối ý kiến của Thẩm phán Andrew [sic] về cái nhìn sâu sắc có giá trị rằng bồi thẩm đoàn nên được cung cấp một loạt các yếu tố công bằng, bắt đầu với khả năng dự đoán trước, trong việc tìm ra trách nhiệm [của bị đơn] sẽ mở rộng đến mức nào.[74]

Liên quan

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Palsgraf_kiện_Công_ty_Đường_sắt_Long_Island http://www.bu.edu/law/journals-archive/bulr/volume... http://scholarcommons.sc.edu/cgi/viewcontent.cgi?a... http://scholars.unh.edu/unh_lr/vol6/iss1/5 http://www.nycourts.gov/reporter/archives/palsgraf... //www.jstor.org/stable/1285361 //www.jstor.org/stable/3479965 //www.jstor.org/stable/3688909 //www.jstor.org/stable/43059078 http://www.courts.state.ny.us/reporter/archives/pa... https://timesmachine.nytimes.com/timesmachine/1924...